III
Sức
khoẻ của Cha Piô vẫn được khả
quan bất kể sự bận rộn của ngài. Dù
việc xây cất bệnh viện là mối quan tâm hàng
ngày, ngài vẫn chu toàn bổn phận của một
linh mục. Mỗi ngày ngài dâng Thánh Lễ, nghe xưng
tội, hướng dẫn các con thiêng liêng, và tiếp
khách. Và ngài vẫn dành nhiều th́ giờ để
cầu nguyện và chiêm niệm. Sự đau
đớn của các vết thương khiến ngài
không ngủ được lâu, nhưng ngài đă
biết cách chịu đựng.
Trong thời
kỳ chiến tranh, vào năm 1940, theo sự kêu
gọi của Đức Giáo Hoàng Piô XII, ngài phát
động một chiến dịch được
gọi là Nhóm Cầu Nguyện, với mục đích
canh tân đời sống Kitô Hữu, yêu mến Thiên
Chúa, và yêu thương tha nhân.
Trong bài nói
chuyện với một giáo đoàn đông đảo,
ngài nói: "Các nhóm tín hữu sẽ sống đời
Kitô Hữu một cách cởi mở và trọn vẹn,
theo như sự mong ước của Đức Thánh
Cha. Trước hết, họ phải cùng cầu
nguyện với nhau." Cha Piô yêu cầu các nhóm
cầu nguyện này kết hợp ư chỉ của
họ với ư chỉ của ngài để cầu
nguyện cho mọi người, nhất là những
người xin ngài cầu nguyện cho họ. Ngài
cũng kêu gọi các nhóm không chỉ cầu nguyện
theo ư đức giáo hoàng, mà c̣n theo ư của các giám
mục và linh mục nữa. Ngài nói, "Cầu
nguyện là vũ khí tốt nhất mà chúng ta có. Đó
là ch́a khóa để mở tâm hồn Thiên Chúa."
Các tổ
chức này không phải là một hiệp hội hay
một hội ái hữu, nhưng chỉ là các tín
hữu--con cái thiêng liêng--theo gương của Cha Piô
và cùng nhau cầu nguyện. Một cách tổng quát, các
nhóm cầu nguyện tụ họp nhau dâng Thánh Lễ,
sau đó thi hành việc bác ái. Trong nhiều giáo xứ,
các nhóm cầu nguyện trở nên các trung tâm văn hóa
và xă hội.
Mỗi tháng
một lần, nhóm cầu nguyện tụ họp nhau
ở nhà thờ, dưới sự hướng
dẫn của một linh mục. Người tham
dự nhóm không phải hứa điều ǵ khác ngoài
việc mời thêm người tham dự, và mỗi
khi thành lập nhóm phải có phép của đức giám
mục. Trong cuộc hội họp, sẽ có Thánh
Lễ, Chầu Thánh Thể, và đọc kinh, mục
đích để các hội viên được nên
trọn lành qua đời sống cầu nguyện.
Nhiều
người tổ chức nhóm cho biết có sự khó
khăn trong việc t́m kiếm linh mục hướng
dẫn. Khi Cha Piô nghe biết các nhóm cầu nguyện
không họp mặt thường xuyên, ngài cảm
thấy buồn, và khuyến khích những người
c̣n lại cố sống thánh thiện hơn. Dần
dà, phong trào lớn mạnh và không bao lâu đă phát
triển trên khắp Âu Châu và thế giới.
Điều đó khiến Cha Piô cảm thấy vui
mừng hơn.
Bây giờ ngài
đă năm mươi ba tuổi. Kể từ ngày
ngài được in năm dấu thánh đến nay
đă hai thập niên. Và qua bao năm, vết
thương vẫn như ngày nào, ngài biết sẽ
không bao giờ lành. V́ tuổi tác, sự đi
đứng mỗi năm lại càng khó nhọc
hơn. Nhưng ngài luôn nở nụ cười khi
gặp gỡ bất cứ ai.
Cha Piô thực
sự không hiểu tại sao người ta lại coi
ngài quá quan trọng. Ngài chấp nhận điều
ấy nhưng nhiều lần ngài ao ước ít
được lưu tâm và chú ư hơn th́ có lẽ ngài
thi hành được nhiều điều tốt
đẹp hơn.
Thỉnh
thoảng ngài đứng ở cửa sổ và
buồn bă nh́n xuống hàng trăm người bên
dưới đang kiên nhẫn chờ đợi
để gặp ngài.
"Điều
ǵ làm cha phiền muộn vậy?" một linh
mục bước đến cửa sổ hỏi
ngài.
Cha Piô lắc
đầu, không vui. "Một số đến v́
hiếu kỳ, nhưng hầu hết thực sự
đều có những lo âu. Cha có thể tưởng
tượng được biết bao người
trên thế giới này cần sự giúp đỡ
không? Làm thế nào mà tôi có thể giúp họ
được?"
Vị linh
mục nói, "Hăy chấp nhận đó là điều
bất khả."
Cha quay lại
nh́n vị linh mục, trong khi tay ngài đập
mạnh vào thành cửa sổ. Ngài nhăn mặt v́
đau.
"Cha có sao
không?" vị linh mục hỏi.
Mắt Cha Piô
đầy nước mắt và hạ tay xuống.
Ngài nhỏ nhẹ, "Không sao," và xin lỗi cáo
từ để đi nghe xưng tội.
Ngài nhận ra
một thiếu nữ chất phác mà cách đây một
tháng cô đến nói với ngài là cô muốn đi tu.
Ngài bảo cô, "Trước hết con ra biển
đi nghỉ hè đă, rồi hăy nói về chuyện
đi tu."
Hôm nay, cô
tươi cười, mắt tṛn xoe nói với ngài,
"Thưa cha, con không muốn đi tu nữa. Con
gặp một thanh niên ở băi biển và chúng con
đang đề cập đến chuyện hôn
nhân."
Cha Piô
cười, "Thấy không. Cha nói với con là ra
biển trước mà!"
Trên hành lang
từ tu viện dẫn đến chỗ xưng
tội, hàng ngày dân chúng đứng đợi ngài
đi qua. Thường những người có vấn
đề khẩn cấp và không xưng tội
được bằng tiếng Ư th́ ngài khuyên bảo
họ qua một linh mục thông dịch viên. Và ngài
muốn việc xưng tội được giải
quyết trước, sau đó là những khó khăn
khác.
Cha Piô có
lời khuyên bảo sau về vấn đề tội
lỗi: "Ma quỷ như con chó bị xiềng. Nó
không thể bắt được ai bên ngoài ṿng xích
đó. Bởi thế, các con hăy tránh xa. Nếu con
đến gần nó sẽ bắt con. Hăy nhớ
rằng ma quỷ chỉ có một cánh cửa
để vào linh hồn con, đó là ư muốn. Không c̣n
cánh cửa nào khác. Không phải là tội nếu không
cốt ư phạm.
"Đừng
để bị cám dỗ cho rằng con không thể
trở về với t́nh yêu Thiên Chúa một khi con
đă lỗi nghĩa với Ngài. Đây là mánh lới
của ma qủy. Thánh Phêrô, Tông Đồ của Chúa
Giêsu, là người mà Chúa đă giao quyền trên các Tông
Đồ khác, đă chối bỏ Thầy ḿnh.
Nhưng sau đó, ngài hối hận và yêu thương
Chúa Cứu Thế đến độ trở nên
thánh."
Cha Piô không
đ̣i hỏi người ta hy sinh đến
độ không thể hiểu được; ngài
cũng không bắt phải sám hối một cách
khắt khe hoặc đ̣i hỏi sự từ bỏ
ḿnh một cách quả cảm, và ngài cũng không
chối bỏ những lư tưởng cá nhân. Ngài quư
trọng khả năng mỗi người và không bao
giờ ngăn cản họ phát triển khả
năng ấy, nếu họ sống đạo cách thành
thật.
Một trong
những người con thiêng liêng của Cha Piô
đến gặp ngài vào mùa thu năm ấy. Ông
hỏi, "Họ sẽ dội bom Genoa phải không
cha?"
Cha Piô trả
lời, "Cha nghĩ là như vậy."
Ông ấy
buồn bă nói, "Thường cha nghĩ là đúng.
Vậy Genoa sẽ bị dội bom."
Bỗng
dưng khuôn mặt Cha Piô tái nhợt và mắt ngài
rưng rưng. Ngài kêu lên, "Ôi, làm sao lại dội
bom thành phố đáng thương ấy. Bao nhiêu nhà
cửa, dinh thự, và bao nhiêu nhà thờ bị sụp
đổ!" Người đàn ông thấy thế
thật hốt hoảng.
Cha Piô trấn
an ông, "Con đừng lo, nhà con sẽ không bị
hư hại."
V́ lư do nào
đó, lời tiên tri của ngài được
đăng trên báo và đă xảy ra đúng như
vậy. Khi trận mưa bom dội trên thành phố
Genoa, hàng ngàn căn nhà, dinh thự, và nhà thờ sụp
đổ. Giữa đống gạch vụn ấy,
khó có ǵ c̣n nguyên vẹn.
Về sau,
người con thiêng liêng ấy kể cho Cha Piô
biết là nhà của ông vẫn được toàn
vẹn cách lạ lùng, đúng như Cha Piô tiên đoán.
Biết bao mảnh bom ghim chặt trong các chậu hoa
trước nhà, và chỉ có một vài cửa sổ
bị bể, ngoài ra không bị thiệt hại ǵ.
Chiến tranh
tiếp tục, và càng gia tăng mănh liệt khi cả
gia đ́nh ông Luigi Gatta, ở thành phố Monte Santangelo,
đang quây quần chung quanh chiếc giường
của bé Graziella. Bé đang chờ chết. Không khí
chết chóc bao trùm cả nhà đến độ không
ai muốn nói một lời nào ngoại trừ lời
cầu kinh. Cô bé bị sốt ban đỏ và cậu
của cô, là một bác sĩ, cho biết không có hy
vọng nhiều. Từ sáng, thân thể bé đă
cứng dần, mắt bé nhắm lại và hơi
thở mệt nhọc.
Người
mẹ lẩm bẩm, "Phải chi chúng ta
đến gặp Cha Piô." Mọi người trong
nhà nh́n nhau, tràn trề hy vọng.
Một bà d́
nói, "Tôi sẽ đi gặp cha, nhưng có lẽ
phải chiều tối mai mới về đến
nhà."
Ở San
Giovanni Rotondo, Cha Piô tiếp bà một cách tử tế.
Bà cho biết mục đích của cuộc thăm
viếng và đợi ngài cho biết điều
bất hạnh, hoặc điều an ủi nhất.
Quả
vậy, Cha Piô nh́n bà và nói, "Đứa này sẽ
không chết." Và bà sung sướng trở về
báo tin cho cả nhà.
Không lâu, bé
Graziella đă hồi phục, da dẻ từ từ
hồng hào trở lại và trong khi mọi
người chuẩn bị ăn mừng th́ Maria,
chị của bé Graziella bị lây bệnh.
Bà d́ của bé
kêu lên, "Ôi thôi. Đó là điều mà Cha Piô nói
đứa này không chết." Quả thật, Maria
đă trút hơi thở cuối cùng vào ngày 7 tháng 11,
1940.
Không lâu sau
đó, vào một ngày chớm lạnh, ẩm thấp
của đầu mùa đông, một đại uư quân
đội Ư xin Thiếu Tá Teseo Isani giúp đỡ
để cứu mạng một thiếu tá
người Anh vừa thoát khỏi trại tù. Họ
không ngần ngại giúp đỡ, và cả hai đă
giấu viên thiếu tá Anh trong chiếc xe chở
đầy rơm. Kế hoạch tưởng thành
công, nhưng mưu mẹo ấy bị khám phá ở
trạm kiểm soát.
Tại
đây, không những họ gặp lính mà c̣n lính
Đức Quốc Xă. Vị đại uư bị
bắt giam ngay lập tức, và Thiếu Tá Isani bị
nhốt trong một căn pḥng của ṭa thị
sảnh. Sau một phiên toà quân sự, cả hai bị
kết án tử h́nh.
Vào ngày hành
quyết, viên thiếu tá ngồi trầm ngâm ở
chiếc bàn, suy tư về giây phút cuối
đời. Ông là một người có đức tin
và không hèn nhát. Ông đă sẵn sàng chết. Ông yêu quư tôn
giáo của ông và muốn chết ở ngay trung tâm thành
phố, với tượng thánh giá ghim trên ngực áo,
như để thống hối tội lỗi
thời trai tráng.
Trong khi ông
mệt mỏi dựa người vào bàn, suy nghĩ
về cuộc đời th́ có tiếng nói rơ ràng, và to
giọng: "Trốn đi! Hăy trốn đi!"
Viên thiếu
tá tưởng ḿnh mất b́nh tĩnh. Ông tự cấu
vào tay ḿnh, thầm nghĩ, Chưa, ḿnh chưa có điên.
Tiếng nói
ấy lại vang lên to hơn và rơ ràng hơn:
"Trốn đi! Hăy trốn đi!"
Viên thiếu
tá nghĩ có lẽ là cha của ông, đă chết
từ lâu muốn cứu ông. Nhưng làm sao thoát? Ông
tự hỏi. Hai con chó dữ ở đó sẵn sàng
xé ḿnh ra từng mảnh.
Lần
thứ ba, tiếng nói ấy lại vang lên:
"Trốn đi! Hăy trốn đi!"
Viên thiếu
tá nghĩ, Như vậy hiển nhiên là ḿnh phải
trốn. Dù ǵ đi nữa, chúng sẽ bắn ḿnh.
Đạn sẽ ghim vào người ḿnh dù đứng
hay chạy cũng không thành vấn đề.
Ông biết
phải điềm tĩnh. Như một đứa
trẻ xin phép thầy giáo, ông xin lính canh cho ông ra ngoài.
Thật ngạc nhiên, người lính dường
như chẳng lưu tâm ǵ và đồng ư ngay lập
tức.
Viên thiếu
tá tử tội đi ngang qua các sĩ quan canh gác bên
ngoài. Khi ông đến những bậc thang cuối cùng
của ṭa nhà th́ ông chạy lao đi như tên bắn.
Có tiếng
lính gác gọi tên ông, và ra lệnh "Đứng
lại, nếu không tôi bắn."
Nhưng
họ đă không bắn và ông cũng không đứng
lại. Ông chạy như bay, không c̣n biết ǵ
nữa. Tiếng nói tiếp tục vang dội trong tai
ông, thúc giục ông trốn.
Vài ngày sau ông t́m
cách trốn sang Thụy Điển. Ông được
biết viên đại uư bị hành quyết ngay sau
đó, và các bích chương có h́nh ảnh và tiền
thưởng cho cái đầu của ông
được dán khắp nước Ư và Thụy
Điển.
Sau cùng, khi an
toàn để trở về Ư, ông đến Bari, và
ở đây ông nghe biết về Cha Piô, ông đă
đến San Giovanni Rotondo.
Khi Cha Piô trông
thấy ông, ngài mỉm cười thân mật và
lắng nghe ông xưng tội. Khi ông đứng
dậy ra về, Cha Piô nói với theo: "Trốn
đi! Hăy trốn đi!"
"Lạy
Chúa!" viên thiếu tá kêu lên sửng sốt. "Th́
ra đó là tiếng của cha!"
Cha Piô
đứng khoanh tay, và mỉm cười một cách
bí ẩn. "Tạm biệt nhé."
|